Dược Sư 0 Cấp
Phan_13
Thanh âm dễ nghe từ hệ thống vang lên bên tai người chơi ở Kỷ Nguyên Ma Pháp, tựa như sấm sét. Chẳng khác gì lời thông báo cho trận chiến máu lửa của hai phe cánh sắp tới, rất nhiều người chơi ở thành khác đã bắt đầu kích động. Thương Thúy Sâm Lâm tản ra hương thơm thơm ngát từ những nhánh hoa Diệp đầu mùa cùng mùi gỗ mới, có thể dự đoán được trong tương lai còn có bao nhiêu gót sắt chà đạp phiến rừng rậm để vào thành Tác Đa Mã.
Ngược lại, người khởi xướng khi nghe được tin tức này vẫn khoan thai ngồi trên mái hiên lầu hai Trích Nguyệt tửu quán mà đánh cờ. Không phải bọn họ học đòi văn vẻ, mà là bọn họ cần phải đề cao thuộc tính trí lực, đây là nhu cầu cấp bách, nếu không sau này khi chiến thuyền Long Cốt được hoàn thành thì họ cũng không thể điều khiển nó.
Tuy còn có Sở Phi nhưng dù sao cũng không phải người của mình, ai biết hắn có chịu trở thành thuyền viên vô điều kiện của họ hay không. Hơn nữa, Diệp Ly Ly cảm thấy đánh cờ cùng Minh Nguyệt Thiên Lý quả thật cần phải có một chỉ số thông minh vượt trên sự ưu việt...
Lúc này, Minh Nguyệt Thiên Lý đang chăm chú nhìn bàn cờ, sau đó từ từ giơ ra năm ngón tay.
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Năm kim tệ, lui bước.
Diệp Ly Ly mỉm cười.
Tiểu Cam Đạo Phu cùng Tiểu Bạch Cẩu ngồi bên cạnh, nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường.
[Phụ cận] Sở Phi: Sỉ nhục, hai người quả thật là đang sỉ nhục quân cờ! Lão đại Không Phải, hạ màn nhanh đi!
Sau khi phát hiện ra một thanh âm khác, Tiểu Cam Đạo Phu cùng Tiểu Bạch Cẩu không khỏi nhảy đến bên cạnh mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Lô hương dần tắt, ván cờ vẫn đang tiến hành như trước, hơn nữa dần dần xuất hiện xu thế, mà mưa gió bên ngoài tửu quán dường như cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.
Hai tên người phương Đông chết tiệt!
Bạch Y Tế Tư ngồi dưới cổng thành, ấm trà bên cạnh đã lạnh. Hắn dường như đã muốn sứt đầu mẻ trán để chỉ huy thành viên trong bang hội của mình gia cố hệ thống phòng thủ trong thành. Bang hội trong Kỷ Nguyên Ma Pháp thường được chia theo từng thành trì. Bang hội của hắn là Night Demon, chọn trúng thành Tác Đa Mã chính là vì NPC bên cạnh đều đến từ phe phái tà ác, luôn trợ giúp thành viên thăng cấp. Hơn nữa, xung quanh thành cơ hồ đều là các thành viên theo phe phái trung lập, lại có Thương Thúy Sâm Lâm bành chướng tuyến phòng thủ.
Thế nhưng hậu quả do giam giữ sứ thần lần trước khiến cho hắn không thể nào nghĩ tới được. Với tư cách là người chơi đã từng bị NPC sứ thần bên phe phái chính nghĩa giày vò đến chết đi sống lại, nhìn thấy bọn họ đương nhiên là hận không thể hủy đi rồi nuốt vào bụng. Cho dù hắn không hạ lệnh, thành viên trong bang hội cũng sẽ giải quyết hết bọn họ.
Thế nhưng hai tên phương Đông đầu sỏ kia lại không những không thèm đếm xỉa đến hậu quả do mình gây ra, mà thái độ còn khiến cho hắn nghiến răng nghiến lợi căm hận. Tuy nhiên… Bạch Y Tế Tư khẽ cười, nhớ tới hoàn cảnh hiện tại của thành Tác Đa Mã, "thành tội ác" cuối cùng đã bị Thần Tộc dùng lưu huỳnh hủy diệt. Chỉ cần lửa bốc lên, những người này sẽ không thể không tham gia.
Đang nghĩ ngợi, Thương Thúy Sâm Lâm bỗng nhiên bốc khói trắng.
Bạch Y Tế Tư nghiêng tai lắng nghe tiếng vang rất nhỏ phía xa. Hắn tựa lưng vào thành ghế, búng tay với người đứng phía sau.
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Phía nam Thương Thúy, tọa độ 32,146.
Cung Tiễn Thủ phía sau hắn kéo căng cung tiễn trong tay.
Vèo! Vèo! Vèo!
Ba mũi tên lông vũ mở ra một đường cong lạnh lùng trên không trung, bay đến vị trí tọa độ mà Bạch Y Tế Tư vừa nói, cũng không chút quan tâm đến khoảng cách có xa hay không. Chỉ thấy Bạch Y Tế Tư đứng dậy, hai tay đưa ra kết ấn, dùng những từ ngữ mà người bên cạnh không thể hiểu niệm nhẩm trong miệng. Sau đó, từng cơn gió theo sau những mũi tên lông vũ, đuổi đi những bầy chim gầy yếu, trợ giúp lệnh tiễn bay về phía rừng rậm.
Oanh!
Bạch Y Tế Tư khẽ cười nhìn những tia sáng tử vong phía xa xa, nỉ non:
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: ‘Dù xa vẫn phải giết’… câu cửa miệng của người kia.
Cung Tiễn Thủ không biết là có nghe thấy lời hắn ta nói hay không, ánh mắt vẫn đặt ở phía xa xa trong Thương Thúy Sâm Lâm, tay đè dây cung, lặng im không nói.
Bạch Y Tế Tư quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị của Cung Tiễn Thủ liền hỏi:
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Có cảm thấy... Làm sao có thể cảm thấy thế được chứ?
Cung Tiễn Thủ không để ý tới chuyện hắn ta đột nhiên trở nên trầm ngâm, chỉ thản nhiên đáp:
[Phụ cận] Cung Tiễn Thủ: Đến rồi!
Mặc dù bọn họ đã cố hết sức giảm đi tính nguy hiểm tương đối cao của địch, nhưng người chơi theo phe phái chính nghĩa vẫn muốn bao vây tứ phía. Người chơi dẫn đầu Nhân tộc có một chòm râu dài, nhìn qua cũng biết là một người đàn ông thô lỗ nhưng không chút tâm cơ. Đại khái cũng là vì vậy mà người đi theo sau hắn ta cũng không nhiều, như vậy mới tránh được sự tìm tòi nghiên cứu của Bạch Y Tế Tư.
Nhưng đội ngũ ít người này lại được huấn luyện khá tốt, hơn nữa sự phân bố chủng tộc cũng rất đồng đều, chỉ một lát đã đi đến tường thành Tác Đa Mã.
Võ sĩ Long tộc yểm trợ phía trước!
Cung thủ Tinh Linh tộc đã lên dây cung chờ lệnh!
Người chơi Người Lùn giơ cao vũ khí chuẩn bị công thành!
Người chơi Nhân tộc phần lớn đều là mục sư, chỉ đứng phía sau đội ngũ công thành khôi phục lượng máu.
Bạch Y Tế Tư càng nhìn càng thấy kinh hãi. Có đôi khi một bang hội nhiều thành viên cũng cũng không đáng sợ, bởi vì càng nhiều thì càng tạo điều kiện cho kẻ địch giở trò ly gián. Đáng sợ chính là những bang hội có tính hợp tác tuyệt đối, kỷ luật nghiêm minh. Hắn cũng từng nghi ngờ có người áp dụng kỹ năng huấn luyện quân đội vào trò chơi.
Bạch Y Tế Tư nhìn người đàn ông trung niên có chòm râu dài kia, càng nhìn càng buồn bực. Hắn khẽ cắn môi, nói với Cung Tiễn Thủ phía sau:
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Nhớ rõ một điều, muốn bắt giặc thì trước hết phải bắt vua!
Cung Tiễn Thủ kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên có chòm râu dài cùng với một người chơi có vóc dáng xinh đẹp bên cạnh hắn ta. Người chơi kia không thể khoác trên người trang phục võ sĩ bó sát đủ để khiến bất luận kẻ nào cũng phải thần hồn điên đảo, dáng người không lộ ra bên ngoài mơ hồ câu hồn người. Hiếm thấy hơn chính là khuôn mặt cũng xứng đôi với vóc dáng, tuy chỉ dùng những trang bị hết sức trang nhã nhưng vẫn khó che đậy hết được vẻ xinh đẹp đó.
Người nọ ngẩng đầu nhìn bóng người trên tường thành, sau đó thét lên với người đàn ông trung niên có chòm râu dài:
[Phụ cận] Mỹ Diễm: Nếu là bọn họ thì chúng ta lại càng phải tóm lấy thành Tác Đa Mã!
Người đàn ông trung niên có chòm râu dài ngáp một cái đáp:
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Nhàm chán, rất nhàm chán.
Lúc Bạch Y Tế Tư ứng phó với những người đang công thành, bốn phía Thương Thúy Sâm Lâm lại truyền đến những tiếng sột soạt cùng âm thanh phát nổ. Cung Tiễn Thủ thầm nghĩ không tốt, cành lá vụn tung ra mù trời, bầy ong độc đông mịt mù bay về phía Đại Hồ Tử. Hắn ta phất phất tay đuổi bầy ong đi, dường như cảm thấy chúng rất đáng ghét.
Bầy ong độc bỗng nhiên bay về phía thành Tác Đa Mã.
Bạch Y Tế Tư nghe vài tiếng “nó cắn ta” liên tiếp liền hung hăng trừng mắt với Đại Hồ Tử. Tuyệt đối hắn không ngờ rằng hắn ta lại là triệu hoán sư, hơn nữa còn là một triệu hoán sư tối cao biết cách triệu gọi ong độc số lượng có hạng!
Thành Tác Đa Mã lập tức rơi vào thế hạ phong. Cung Tiễn Thủ cũng bất chấp kinh ngạc mà cầm lấy lệnh tiễn trong tay bắn ra.
Đáng tiếc, Mỹ Diễm đã bố trí kết giới, lệnh tiễn lông vũ còn chưa chạm phải góc áo của bọn họ thì đã rơi xuống đất.
Lập tức, một cơn gió độc dày đặc xâm nhập vào thành Tác Đa Mã, bản thân bọn họ cũng còn lo chưa xong huống chi thành trì hay những người chơi khác. Hai người không khỏi muốn mắng hai kẻ đang nhàn nhã đánh cờ trong tửu quán, Diệp Ly Ly cùng Minh Nguyệt Thiên Lý.
Bỗng nhiên, một chiếc lưới mỏng như lụa buông xuống từ trên không.
Gió nhẹ như nước chảy xuôi.
Lưới mỏng như làn sương mù.
Do đó, những mảnh lưới mỏng giăng kín phía đông thành Tác Đa Mã. Không bao lâu sau, cơn gió độc trắng như tuyết bám trên tấm lưới dần trở nên đen kịt. Gió độc nhanh chóng bị mảnh lưới hấp thụ, màu sắc chiếc lưới kia cũng từ từ biến thành đen, dường như có thể hấp thụ toàn bộ độc chất trong cơn gió để chuyển sang người mình.
Hai bên địch ta đều ngưng chiến, ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy một thiếu niên ngồi trên đám mây, khuôn mặt mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy góc áo màu lam lờ mờ của hắn ta còn nhạt hơn cả trời quang, còn trong hơn cả dòng sông. Hắn ta phất phất tay với người đàn ông trung niên có chòm râu dài kia, nói:
[Phụ cận] Fly: Vị đại thúc này, ta tìm rất lâu rồi đấy. Triệu hoán sư có khả năng luyện chế ra {Lưới lồng lộng} đều đã không còn chơi trò chơi nữa, không ngờ bây giờ lại có người chủ động đưa tới cửa.
Chờ đến khi gió độc tan ra hết, vị thiếu niên kia liền thu lưới. Sau đó, hắn ta quay đầu hô to với tửu quán theo kiến trúc phương Đông trong thành Tác Đa Mã:
[Phụ cận] Fly: Hai vị chủ quán vô sỉ, mau ra nghiệm thu!
Sương mù dần tản ra.
Chiến thuyền Long Cốt chậm rãi xuất hiện.
Q.2 - Chương 28: Đầu hàng
Chiến thuyền Long Cốt!
Chiến thuyền Long Cốt!
Đại Hồ Tử cùng Mỹ Diễm hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tiền đồ của mình có chút đen tối. Không ngờ chiến thuyền Long Cốt chậm rãi lướt qua trên đầu thành Tác Đa Mã, đỗ vào bến cảnh Tác Đa Mã, phảng phất như hoàn toàn không chút liên quan đến khói thuốc súng ở phía đông. Bọn họ cũng không rõ chủ nhân của chiến thuyền Long Cốt có là người trong thành Tác Đa Mã hay không. Hơn nữa, vị chủ nhân này dường như không phải là một người bình thường.
Đại Hồ Tử cũng nhớ ra vị thiếu niên kia, Fly, một trong những người chơi già dặn kinh nghiệm nhất trong Kỷ Nguyên Ma Pháp. Danh tự có thể nằm trên bảng danh dự tinh anh của Kỷ Nguyên Ma Pháp hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, theo như hắn nhớ thì danh tự của tên này trước kia liên tiếp xuất hiện trên tất cả các bảng xếp hạng, quả thật là bộ dạng độc tài. Đáng tiếc, sau này hắn ta dần dần mai danh ẩn tích, ngẫu nhiên vào trò chơi cũng chỉ để luyện cấp hay mua trang bị, mờ mờ ảo ảo đã trở thành game thủ dựa vào trò chơi để kiếm tiền chuyên nghiệp.
Thanh danh của Fly đã hoàn toàn tuột dốc kể từ lúc hắn ta chuyển chức thành cơ quan sư, dùng các hệ thống cơ quan của mình để cướp đoạt trang bị của những người chơi khác, sau đó mang đến chợ đêm giao dịch. Tuy là như thế nhưng trang bị có thể lọt vào mắt xanh của hắn ta cũng rất ít.
Đại Hồ Tử chần chừ, không đưa ra mệnh lệnh tiếp theo, tiến độ công thành cũng chậm lại.
[Phụ cận] Mỹ Diễm: Kế hoạch B?
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Hế hoạch B!
Nhận được câu trả lời khẳng định, vị pháp sư trong trang phục võ sĩ xinh đẹp bất đắc dĩ phóng ra một quả cầu lửa tinh tế, là tín hiệu đặc biệt của Kỷ Nguyên Ma Pháp, nghĩa là… đầu hàng!
Bịch!
Bịch!
Đám người thủ vệ thành Tác Đa Mã đã lăm lăm vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch đột nhiên ngã xuống. Đám người chơi có tính tổ chức này định giở trò quỷ gì đây? Bạch Y Tế Tư bình tĩnh trở lại, tinh tế xem xét trang bị của Đại Hồ Tử. Tuy chỉ là áo bào pháp sư bình thường nhưng trên vạt áo đã có nhàn nhạt ấn ký màu đen. Bạch Y Tế Tư cúi đầu nhìn ấn ký màu đen cũng trên cổ áo mình như thế, tự dưng hắn lại có cảm giác những kẻ tấn công chính là người cùng phe phái!
Bạch Y Tế Tư cười một tiếng, đầu năm nay người muốn đến tìm nơi nương tựa trước tiên phải thử xem có thể đoạt thành được hay không cũng quá nhiều rồi đấy, thật sự là càng ngày càng càn rỡ. Thế nhưng khi lĩnh giáo thế công của họ, hắn cũng không dám lộ ra sắc mặt giận dữ, chỉ đứng trên tường thành mà nhìn bọn họ một cách lạnh lùng, trong mắt hiện lên mưu tính sâu xa.
Đại Hồ Tử khua tay nói:
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Đi đi đi, gọi đúng người ra đây nói chuyện với ta. Nhìn tên bạch y giả vờ là đại hiệp kia cũng biết là diễn viên phụ rồi!
Bạch Y Tế Tư vừa định phản bác thì có một thanh âm ung dung tiếp nhận câu chuyện:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Vị đại ca này, đang tìm ta sao?
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Không chừng là tìm ta đấy!
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Chảnh chọe!
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Tự kỷ!
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Như nhau thôi!
Một người bích y trong như nước.
Một người huyền y đen như mực.
Hai người nhàn tản dựa lưng vào hai bên cây Thập Tự trên cổng thành, ngạo nghễ nhìn tình hình chiến đấu dưới tường thành. Thân pháp của Sở Phi cũng không thể khinh thường, chiến thuyền Long Cốt vừa đỗ vào cảng Tác Đa Mã, hắn vậy mà đã đuổi theo kịp hai người, vô thanh vô tức xuất hiện đứng bên cạnh họ.
Hai người kia bất luận là trang phục, trang sức, thân pháp, hay dung mạo đều có thể khiến cho mọi người rung động.
Sở Phi khiến cho người ta có cảm giác rất đơn bạc, lẳng lặng đứng yên dưới cây Thập Tự, lam y hằng ngày lộ ra vẻ tùy ý. Trên trang phục của hắn không có bất kỳ trang bị phòng ngự nào, thoạt nhìn như còn ở Thế Giới Giang Hồ. Ước muốn của hắn chính là khi gặp mặt đám trưởng lão kia thì ít nhất họ cũng sẽ không xem hắn như người dị tộc. Nghĩ đến đó, Sở Phi ảo não cắn cắn môi, sớm biết như vậy thì trước kia nên hỏi cách thức liên lạc với tên kia, có như vậy thì sẽ không đến mức ngay cả một bằng chứng chứng minh cũng không có như lúc này.
Dù sao cũng đã là thói quen, Sở Phi ngửa đầu nhìn đám mây nhàn nhạt trên cao, lòng dạ đều trở nên cởi mở vô cùng.
[Phụ cận] Sở Phi: Người ngươi nói là bọn họ a ~~
[Phụ cận] Sở Phi: Nói nghe nè ~~
[Phụ cận] Sở Phi: Đừng tưởng rằng trong trò chơi là có thể lật lọng muốn làm gì thì làm.
[Phụ cận] Sở Phi: Có ít người trong trò chơi có thể giữ vững được cái gọi là chính trực lắm.
[Phụ cận] Sở Phi: Hay cái gọi là chữ tín.
[Phụ cận] Sở Phi: Cho nên...
[Phụ cận] Sở Phi: Đừng có chơi trò đầu hàng, cũng không nên bại trong tay hai vợ chồng vô sỉ này, cho nên mau tiếp tục công thành đi. Cái gì mà đầu hàng? Quả thật là hồ ngôn loạn ngữ. Cho dù không có làn gió độc kia thì tình thế cũng không thay đổi, nhưng lại có thể hoang phí đến cả trăm kim tệ! Đây chính là tiền đó, là cơm đó!
Sở Phi chính nghĩa lẫm liệt nhịn không được mà ôm đầu khóc rống.
[Phụ cận] Sở Phi: Đây chính là tiền a~~ Là cơm a ~~ Ta hận!
Mọi người: ...
Diệp Ly Ly dùng tay chống cằm, giọng điệu rõ ràng là trêu chọc:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Hắn ta nhớ đến tình nhân cũ của em trai ta…
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thằng nhóc Sở Phi này quả nhiên lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm bang chủ nhà hắn, đánh thua liền có thể bảo là vì chính trực cùng tín nghĩa gì đó. Mấy thứ khan hiếm này rõ ràng chỉ có ở trên người Lam Kiều.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Thật đúng là tự mình hiểu mình.
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Như nhau.
Hai người, mặt đối mặt, mắt đối mắt, đều nhìn thấy vẻ trào phúng trong mắt đối phương.
Bạch Y Tế Tư cùng Đại Hồ Tử đều dừng động tác, đưa mắt nhìn ba người không biết kiêng nể ai. Đại Hồ Tử nhìn thấy Bạch Y Tế Tư vì bọn họ “giọng khách át giọng chủ” mà thay đổi sắc mặt, hắn đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Người kia hiểu ý, đứng ra:
[Phụ cận] Mỹ Diễm: Hai vị là thành chủ cùng thành chủ phu nhân của thành Tác Đa Mã sao? Chúng tôi thuộc bang hội Thiết Tứ Giác của thành Maya. Chúng tôi nguyện ý liên minh cùng các vị.
Đôi mắt đẹp của hắn ta trừng Bạch Y Tế Tư cùng Cung Tiễn Thủ.
[Phụ cận] Mỹ Diễm: Chúng tôi nguyện ý thay thế vị trí của những kẻ phản nghịch luôn tự cho mình là đúng.
Diệp Ly Ly lắc lắc ngón trỏ, bất mãn nói:
[Phụ cận] Không Phải Dược Sư: Tại sao không phải là thành chủ đại nhân cùng hộ vệ trai lơ trẻ tuổi tuấn tú?
[Phụ cận] Đại Đồ Tử: …
[Phụ cận] Mỹ Diễm: ...
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Không thể tưởng tượng được, bây giờ nàng còn quyến luyến kiếp sống yêu nhân (1) sao? Xem ra trúng độc cũng nặng lắm rồi, ngay cả giới tính của mình mà còn không dám chấp nhận, vi phu thật đau lòng.
(1) Yêu nhân: Nữ điều khiển nhân vật nam.
Nhân yêu: Nam điều khiển nhân vật nữ.
Sở Phi nhìn hai vợ chồng vô sỉ bằng ánh mắt khinh thường. Nếu trên người hắn bây giờ còn chức vụ phó bang chủ bang hội Lam Kiều, hắn nhất định sẽ thừa dịp bọn họ “ngao cò tranh nhau” để thu đám gió độc này vào người tự dùng lấy. Hai người họ tốt xấu gì cũng treo bảng bang chủ, hắn hận mình không thể chém gãy cây Thập Tự kia để bọn họ không còn có thể tựa vào một cách nhàn nhã thích ý như thế để mà liếc mắt đưa tình nữa.
Minh Nguyệt Thiên Lý đứng dậy, chống lại ánh mắt đang lườm mình của Diệp Ly Ly vì do hắn đứng lên mà cô suýt chút nữa đã ngã nhào xuống tường thành. Diệp Ly Ly hừ hừ hai tiếng, tiếp tục dựa vào cây Thập Tự nhìn cuộc vui bên dưới.
Minh Nguyệt Thiên Lý nhảy đến bên cạnh Bạch Y Tế Tư. Tuy nhìn hắn có vẻ trẻ tuổi hơn so với Bạch Y Tế Tư nhưng khí thế không hề thua kém chút nào, ngược lại còn mơ hồ đè ép phong độ của Bạch Y Tế Tư cùng Cung Tiễn Thủ. Hắn nhìn mấy trăm người dưới thành, lạnh nhạt mở miệng:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Các vị cũng là vì nhiệm vụ bảo vệ thành Tác Đa Mã cho nên mới đến đây, dù sao phe phái chính nghĩa luôn có chỗ tốt trong khi phe phái tà ác lại chẳng có gì tốt cả.
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Không thử sao biết? Nếu đám người kia thật sự tấn công tới, thành Tác Đa Mã vốn dĩ không thể phòng ngự!
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Nếu là phe phái chính nghĩa thì vốn dĩ không có cơ hội xuyên qua Thương Thúy Sâm Lâm, chỉ có những loại ma ma quỷ quỷ mới có thể lén lút mà đi vào!
Đại Hồ Tử nhìn Minh Nguyệt Thiên Lý, hừ lạnh rồi nói:
[Phụ cận] Đại Hồ Tử: Vốn dĩ ta không có cảm tình gì với thằng nhóc như ngươi, nhưng với tình huống hiện tại thì ta phải tìm mối hợp tác đáng tin cậy một chút.
Minh Nguyệt Thiên Lý cũng mặc kệ thái độ của hắn ta ra sao, chỉ thản nhiên đáp:
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Rất hân hạnh!
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: …
[Phụ cận] Minh Nguyệt Thiên Lý: Thành chủ, ngươi muốn mở cửa thành cho đồng minh tiến vào, hay là để chiến thuyền Long Cốt ra ngoài chở họ vào?
Bạch Y Tế Tư cắn răng, kéo tay áo của Cung Tiễn Thủ vẫn nắm chặt cung tên trong tay, nói:
[Phụ cận] Bạch Y Tế Tư: Là do thực lực của chúng ta không bằng người, kẻ nào không biết bang chủ Thiết Tứ Giác có thực lực phòng ngự chứ?
Cửa thành chậm rãi mở ra.
Một nhóm lớn liên minh của Thiên Lý Sơn Trang đã đến Kỷ Nguyên Ma Pháp.
Thế Giới Giang Hồ.
Trúc Hải Thính Tùng chắp hai tay sau lưng, đứng trước mũi thuyền. Tài Lang đứng bên cạnh hắn, thản nhiên mở miệng:
[Phụ cận] Tài Lang: Phụ cận có rất nhiều quái vật kỳ lạ lởn vởn, chắc cũng đã gần đến ranh giới giữa Thế Giới Giang Hồ và Kỷ Nguyên Ma Pháp rồi. Tính tính toán toán thì hệ thống kia cũng đã có thể mở ra.
Dung nhan tuấn mỹ, song đôi mắt tĩnh mịch lại phản xạ hình ảnh sóng biển nhấp nhô, ẩn ẩn có vài phần vui vẻ cùng vài phần cô đơn.
Trúc Hải Thính Tùng cầm pháp trượng, phóng thích thuật pháp đánh chết ý đồ công kích thân thuyền của quái vật biển.
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Chỉ cần muốn nhìn thì sẽ nhìn thấy.
[Phụ cận] Tài Lang: Qua nhiều năm như vậy vẫn là lần thứ hai làm lại nghề cũ, cảm thấy có một loại vui sướng đã lâu. Tuy chỉ cần gõ nhẹ một cái là có thể biết thằng nhóc đó muốn làm gì, nhưng loại cảm giác không biết này cũng rất không tồi.
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Thằng nhóc trong miệng cậu đã gần ba mươi tuổi.
Tài Lang nhìn vào tọa độ của thành Tác Đa Mã, ung dung nói:
[Phụ cận] Tài Lang: Ba mươi tuổi mà còn chơi trò bắt cóc, không phải thằng nhóc chứ là cái gì? Cậu nghĩ rằng mình không nhìn ra bọn họ có động tay động chân trong hệ thống hoạt động trò chơi hay sao?
[Phụ cận] Trúc Hải Thính Tùng: Đã biết thì nói thẳng ra không phải tốt hơn sao?
Tài Lang trầm mặc, sau đó bỗng nhiên quay đầu đi, dùng tay che nửa mặt, rủ tóc mái xuống che ngang trán, ẩn giấu đôi mắt quá tĩnh mịch kia, rồi chậm rãi mở miệng:
[Phụ cận] Tài Lang: Không có tư cách.
Trúc Hải Thính Tùng còn muốn nói gì đó, cánh cửa khoang thuyền Xuân Thủy Trạch bỗng nhiên bị kéo ra. Liễu Nhứ Phi Phi đi ra, dáng vẻ tươi cười rực rỡ phảng phất như mùa xuân đến. Khi cô nàng nhìn thấy bọn họ, liền hô lớn:
[Phụ cận] Liễu Nhứ Phi Phi: Lão đại, lão đại, chúng ta đã đi vào địa phận Kỷ Nguyên Ma Pháp!
Trong khoang thuyền có một tấm bảng đồ do chính Tài Lang làm ra, hình ảnh Xuân Thủy Trạch thật sự đã vượt qua ranh giới giữa Thế Giới Giang Hồ và Kỷ Nguyên Ma Pháp.
Lúc này, đuôi thuyền cũng truyền đến tiếng hoan hô. Chúng Nhân Bang vẫn tập trung công kích, tiếp tục trình diễn trận chiến đầy tiếng cười nói với quái vật trên mặt biển. Chỉ có điều, địch thủ càng lúc càng khó đối phó.
[Phụ cận] Lão Tử Là Chu Bá Thông: Chỉ là Kỷ Nguyên Ma Pháp mà thôi, ai sợ ai?
Oanh!
[Phụ cận] Bánh Bao Nhân Thịt: Bang chủ Không Phải! Chúng Nhân Bang sẽ đến cứu người thoát khỏi lũ bắt cóc!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian